Đầu tiên, ông Đỗ Hoàng Minh - người đại diện theo ủy quyền của Tập đoàn Tân Hoàng Minh - đã gửi đơn đề nghị vào các ngày 8-4 và 12-4 cho Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an (C03), đề nghị tháo gỡ những vướng mắc phát sinh từ sự cố đáng tiếc trên.
Người vợ không khỏi cằn nhằn chồng sao lại bỏ Biển hồ là nơi có công ăn việc làm để về nơi đây cho khổ. Nhưng xảy ra một chuyện mà cuối cùng đã đem lại cho hai vợ chồng một niềm vui thích.
Làm Vợ Bác Sĩ audio, Mới Cập Nhật: Chương 0604 Buổi sáng vui vẻ, cô dâu của anh, Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Sủng, HE.,Trong tình yêu mỗi người có những cách biểu đạt khác nhau, có người dùng cách yêu chiều cũng có người dùng hành động trái người lại, cũng c
* Lưu ý: Bác sĩ Đỗ Thanh Hà trực tiếp khám tại cơ sở 2 Hà Nội Thuốc dân tộc Mỹ Đình. Điện thoại/Zalo bác sĩ là 0989913935. Tôi xin lịch làm việc cảu bác sĩ Hà với, bác sĩ làm việc vào những ngày nào trong tuần đó, hình như bác sĩ làm việc ở cơ sở 2 thôi nhỉ
Đây là đêm cuối cùng tôi ngủ trên chiếc giường con gái. Tôi muốn nhìn lần cuối căn phòng đã che giấu cho tôi suốt quãng đời thiếu nữ, che giấu những nẩy nở thân xác và che giấu cả những giọt nước mắt hạnh phúc con người. Nhưng mẹ không muốn tôi thức, mẹ tắt
. Hoàng Ngân muốn đuổi theo anh, nhưng bước chân vừa sải ra đã kịp dừng lại. Đỗ Hoàng Ngân, mày đang làm gì vậy? Sao người đàn ông đó có thể xuất hiện ở đây được? Đây là thành phố A, cách thành phố S của anh ấy một khoảng xa tít tắp cơ mà! Hơn nữa, cho dù là anh ấy thật, thì đã làm sao? Lẽ nào mày thực sự có thể bất chấp mọi thứ mà đuổi theo? Bốn năm trước không thể, bốn năm sau, cũng vậy thôi! Đỗ Hoàng Ngân như người mất hồn mất vía, lấy nước xong, từ phòng trà nước quay về phòng bệnh của em gái, vẫn có vẻ không tập trung. “Cơn sốt của cô về cơ bản đã hạ rồi, bây giờ còn cảm giác cồn cào muốn nôn nữa không?” Đỗ Hoàng Ngân vừa vào phòng, một giọng nói trầm ấm không chân thực của đàn ông vọng vào tai cô, lạnh nhạt như nước. Giọng điệu quen thuộc như ảo giác khiến lồng ngực của cô bỗng chốc thít lại, nơi đó như bị thứ gì đập vào, bỗng chốc không sao thở nổi. “Không buồn nôn nữa.” Trên giường bệnh, Đỗ Thanh Nga đang mỉm cười, nghiêm túc trả lời câu hỏi của bác sĩ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đỗ Hoàng Ngân đang đứng ở cửa “Chị, chị đứng đó làm gì? Sao không vào đây?” Cao Dương Thành đang mải kiểm tra sức khỏe cho Đỗ Thanh Nga nên không quay đầu lại. Anh cúi người, chăm chú kiểm tra đồng tử của cô “Đầu thì sao? Còn choáng không?” “Còn một chút.” Đỗ Thanh Nga gật đầu. Đỗ Hoàng Ngân đang nhìn theo bóng lưng của Cao Dương Thành mà ngẩn ngơ, Đỗ Thanh Nga đùa đùa hô một tiếng “Chị, chị đang làm gì vậy? Làm gì mà cứ đứng nhìn bác sĩ nhà người ta vậy?” Cao Dương Thành vẫn không quay đầu lại, cho đến khi giọng nói của Đỗ Hoàng Ngân vang lên sau lưng “Thanh Nga, em khát chưa? Chị rót cho em cốc nước.” Cao Dương Thành dường như sững sờ trong một giây, quay đầu lại, chỉ liếc một cái đã nhìn thấy Cao Hoàng Ngân đứng ở cửa. Hai ánh mắt bất chợt chạm phải nhau, không có một dự báo nào, đôi đồng tử đen thẫm với ánh nhìn sắc bén như chim ưng khiến Hoàng Ngân ngưng thở trong giây lát. Khoảnh khắc ấy, đến cả máu trong huyết quản cũng như thể đông cứng lại, trái tim đập thình thịch như nổi trống trận, điên cuồng va vào lồng ngực cô. Cô chưa từng nghĩ rằng, mình và Cao Dương Thành còn có ngày gặp lại! So với cảm xúc lên xuống của cô, Cao Dương Thành hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Vẻ kinh ngạc chỉ lướt qua ánh mắt thâm trầm của anh một chút, rồi nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường. Như thể, sự xuất hiện của cô, không làm gợn lên bất kì đợt sóng nào trong lòng anh. Hoặc, Đỗ Hoàng Ngân của bốn năm sau, đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là một người lạ không có ý nghĩa đặc biệt nào mà thôi. “Người nhà của bệnh nhân Đỗ Thanh Nga?” Giọng nói trầm ấm của anh rất giống với âm vực trầm của đàn dương cầm, mộc mạc và rất động lòng, khiến linh hồn người khác cũng tê dại. “Vâng.” Hoàng Ngân gật đầu, bàn tay xách ấm nước siết đến mức run rẩy “Tôi là chị của cô ấy.” Cao Dương Thành quay đầu, cúi người tiếp tục kiểm tra sức khỏe cho Đỗ Thanh Nga “Bệnh nhân có thể sẽ cần ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày, ngày thường cô để ý một chút, nếu như có hiện tượng buồn nôn, cần lập tức báo cho tôi.” “Vâng, cảm ơn anh.” Tâm trạng của Hoàng Ngân vẫn hơi phập phồng bất ổn, cô bước tới bên cạnh bàn, rót nước cho em gái. “Chị, anh ấy chính là bác sĩ Cao mà em nói với chị, Cao Dương Thành, bác sĩ chủ trị của em!” Đỗ Thanh Nga không ngừng nháy mắt của Đỗ Hoàng Ngân. Bàn tay đang nắm ấm nước của Hoàng Ngân đột nhiên chệch đi, nước nóng bỏng trào ra, rơi xuống mu bàn tay cô, nóng đến mức cô vô thức khẽ rên lên một tiếng. Bỗng chốc, mu bàn tay bỗng truyền tới cảm giác đau đớn bỏng rát. Cô vội vàng giấu bàn tay ra sau lưng theo bản năng, tiếp tục cúi đầu rót nước, nhưng đột nhiên cảm thấy bàn tay mình mát lạnh, bàn tay phải bị người ta nắm lấy. Là Cao Dương Thành. Cơ thể Hoàng Ngân cứng đờ, vô thức muốn giãy ra khỏi kìm kẹp từ bàn tay anh, nhưng phát hiện ra mình căn bản không thể địch lại được sức lực của anh. “Vết bỏng không quá nghiêm trọng, nổi một ít mụn nước, bôi thuốc trị bỏng là được.” Chắc những thứ này chỉ là phản ứng bản năng của bác sĩ, vì trong mắt đôi mắt sâu thẳm của anh, Hoàng Ngân không hề nhìn thấy một chút quan tâm hay lo lắng nào. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lạnh nhạt nhạt không vồn vã không thờ ơ như thế. “Lâm, đưa cô Đỗ đi bôi thuốc trị bỏng.” Cao Dương Thành buông tay cô ra, quay người dặn dò y tá bên cạnh. Anh nói rồi lại quay người bước tới gần Đỗ Thanh Ngân, lấy phim chụp CT phần não từ bệnh án ở cuối giường của cô ra, hướng về phía ánh nắng bên ngoài cửa sổ, nghiêm túc xem xét. Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua gốc ngô đồng ngoài cửa, đốm sáng loang lổ hắt vào phòng, Cao Dương Thành đứng giữa vầng sáng đó, gương mặt trơn nhẵn lộ rõ vẻ lạnh lùng của những đường nét góc cạnh, đôi đồng tử đen thẳm được điểm xuyết bằng những điểm sáng li ti, hắt lên dải màu khiến người ta mê mẩn; lông mày dày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, không một nét nào không tôn lên vẻ nho nhã và cao quý của anh. “Cô Đỗ, chúng ta đi thôi.” Y tá Lâm giục Hoàng Ngân. “Không cần đâu.” Hoàng Ngân từ chối, mỉm cười “Vấn đề nhỏ ấy mà, tôi có thể tự giải quyết được.” “Vấn đề đúng là không lớn.” Cao Dương Thành đang ngửa đầu xem phim chụp CT bên cửa sổ đột nhiên lên tiếng, anh cất phim chụp vào túi ni-lông trắng, lúc này mới bình thản nói tiếp “Bị bỏng nhẹ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng một khi không xử lí ổn thỏa, mụn nước vỡ ra, nhiễm trùng, vết thương sưng lên sẽ dẫn tới nhiệt độ cơ thể tăng lên, sốt cao không ngừng…” Anh nói đến đây, hơi ngừng lại một chút, quay đầu nhìn Hoàng Ngân, ánh mắt không nặng không nhẹ đáp xuống gương mặt cô “Suy nghĩ cho kĩ, đến lúc đó e rằng một tuýp thuốc trị bỏng cũng không giải quyết được tất cả vấn đề đâu.” Hoàng Ngân mím môi nhìn anh. Toàn rung cây dọa khỉ!
Từng đường nét trên gương mặt đẹp trai của anh ta giống như bức tượng điêu khắc của một vị thần vậy. Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống như phủ một lớp lụa mỏng mê người lên anh ta, khiến anh ta càng thêm gợi cảm, mê hoặc và vô cùng cám dỗ... Khiến cho thiếu nữ nhìn thấy đều có thể... rung động trái tim. Ngay cả Thùy Sam cũng si mê rất lâu. Cô nghĩ, nếu như mình và người đàn ông trước mắt này không trải qua lần gặp mặt bốn năm trước, mình có thể lại ngã vào trong cạm bẫy dịu dàng của anh ta không? Sẽ là vậy! Nhất định sẽ là như vậy! Thùy Sam mỉm cười có chút cay đắng. Bởi vì, cô đã đi qua hố lửa năm đó, cho tới bây giờ dường như cũng sắp không chịu nổi nữa... Vũ Phong, nếu chúng ta đã không có cách nào ở bên cạnh nhau cả đời thì anh cần gì phải trêu chọc trái tim của tôi hết lần này tới lần khác như vậy chứ? - - - - - - - - - - - - - Sau khi Hoàng Ngân nhận được giấy ra vào trên công trường từ chỗ của Tiểu Bát và chứng minh được mình là người chịu trách nhiệm thiết kế cho dự án lần này, cô nói vài câu với bảo vệ qua kiểm tra liền được cho vào. Khách sạn cao tới năm mươi tám tầng, từ tầng một đến tầng mười, mỗi tầng đều có bố trí không giống nhau. Lúc này, bản thiết kế của cô mới hoàn thành đến tầng thứ ba, nhiệm vụ chính của ngày hôm nay là xem bố trí của các tầng. Cô đã biết được các chi tiết cặn kẽ từ Tiểu Bát, nhưng về bố cục cụ thể thì vẫn phải tự mình xem mới được. Tầng 58 không có thang máy, cô chỉ có thể dựa vào thang máy công trình để thay thế. Khi Hoàng Ngân đi thang máy công trình đến tầng thứ mười, không ngờ nó lại xuất hiện vấn đề, vừa mất trọng lượng liền trực tiếp rơi từ tầng mười xuống. Trong thay máy công trình, Hoàng Ngân hét lên chói tai và gương mặt trắng bệch. Mãi đến khi “rầm” một tiếng, thang máy công trình đập xuống đất, Hoàng Ngân mới ngã từ bên trong ra và trán đập mạnh xuống nền đá, mắt cá chân vẫn còn kẹt ở cỗ cửa thang máy. Chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ đã vang lên “rắc” một cái, Hoàng Ngân liền cảm thấy trước mắt mình tối sầm và cứ thế ngất đi, chỉ có trên trán vẫn đang không ngừng rỉ máu. “Trời ơi!!! Có người ngã từ trên tầng xuống rồi!!” “Nhanh gọi 115 đi!!! Nhanh lên.” “Nhanh thông báo với người của bộ công trình qua đây!!” “Nhanh bảo thư ký Lý tới xem thử!!” Chẳng bao lâu, tiếng xe cấp cứu đã vang lên. Hoàng Ngân hôn mê bất tỉnh được nhân viên cấp cứu 115 đưa vào bệnh viện. Lý Nam Vũ nhận được điện thoại liền vội vàng chạy từ công ty tới bệnh viện. Anh ta hỏi nhân viên phụ trách “Anh đã kiểm tra chưa? Cụ thể là nhân viên nào trong công ty của chúng ta vậy?” “Đó là một nhà thiết kế tên là Lý Thiện Linh.” Lý Thiện Linh là tên thật của Tiểu Bát, Hoàng Ngân mượn thẻ làm việc của cô và dán hình của mình lên. Nhân viên phụ trách chuyển thẻ làm việc cho Lý Nam Vũ. “Lý Thiện Linh?” Lý Nam Vũ nhận lấy. Anh ta vừa nhìn tấm hình trên thẻ làm việc liền biến sắc. Đây đâu phải là Lý Thiện Linh chứ? Ảnh này rõ ràng chính là cô gái mà tổng giám đốc nhà bọn họ luôn ngày nhớ đêm mong mà!! Chết tiệt!!! “Anh nhanh dẫn tôi đi thăm cô ấy xem tình hình thế nào?” Lý Nam Vũ bước nhanh về phía phòng bệnh. Nhân viên phụ trách thấy vẻ mặt Lý Nam Vũ không tốt liền vội vàng đuổi theo và thận trọng nói “Bác sĩ chẩn đoán tình hình vẫn tương đối tốt, trán bị thương và có chấn động não rất nhỏ, mắt cá chân bị gãy. Nhưng bác sĩ nói những vết thương này cũng không có vấn đề gì lớn nên sẽ mau lành thôi.” “Thế này mà anh còn nói là tình hình tương đối tốt, không vấn đề lớn nữa à??” Lý Nam Vũ gần như đã tưởng tượng ra được tổng giám đốc Cao của bọn họ sẽ nổi giận rồi! “Nếu anh dám báo cáo như vậy với tổng giám đốc Cao thì ngài ấy muốn không bẻ gãy tay, gãy chân anh cũng khó đấy!” Anh ta nghiến răng nói với nhân viên phụ trách. “...” “Cho người đi điều tra rõ ràng về nguyên nhân gây ra sự cố, tuyệt đối không thể qua loa cho xong được. Anh cứ nói là tổng giám đốc Cao tự mình căn dặn!! Còn nữa, anh tốt nhất nên cầu khẩn cho tình hình của Lý Thiện Linh gì đó được khôi phục tốt, nếu không... tất cả các người cứ chờ bị tổng giám đốc Cao tự mình gửi thư đuổi việc đi!!” Lý Nam Vũ cảnh cáo xong liền vội vàng bước vào phòng bệnh, để lại nhân viên phụ trách toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Anh ta vẫn chẳng hiểu tại sao chuyện nhân viên bị thương lại có thể quấy rầy tới tổng giám đốc Cao ngồi tít trên cao kia. Sau khi Lý Nam Vũ đi vào phòng bệnh và xác nhận nhân viên bị thương quả nhiên là Hoàng Ngân, anh ta thật sự hoảng sợ tới mức luống cuống chân tay. Lý Nam Vũ đã hỏi thăm cặn kẽ tình hình với bác sĩ trưởng không dưới ba lần và được các bác sĩ lần lượt bảo đảm, lại làm thủ tục chuyển Hoàng Ngân vào phòng VIP, sau đó mới gọi điện thoại cho Cao Dương Thành. Kết quả có thể tưởng tượng được, tổng giám đốc Cao quả thật đã nổi cơn thịnh nộ ngay trong điện thoại. Chỉ mười lăm phút sau, anh đã chạy tới bệnh viện, phía sau còn theo Vũ Phong - chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh và Thùy Sam của khoa ngoại thần kinh. Hoàng Ngân vẫn hôn mê bất tỉnh. Gương mặt Cao Dương Thành thâm trầm giống như mở đầu cho một trận cuồng phong bão tố. Vũ Phong mang theo các loại máy đo lường và bắt đầu kiểm tra cẩn thận toàn thân cho Hoàng Ngân. Thùy Sam đứng ở bên cạnh nhìn mà cũng sốt ruột tới mức sắp khóc rồi. “Sao chị Hoàng Ngân có thể rơi từ trên tầng xuống chứ? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Ánh mắt Cao Dương Thành lạnh lùng nhìn về phía Lý Nam Vũ “Thư ký Lý, anh tốt nhất là bảo người quản lý công trường cho tôi một lời giải thích hợp lý!! Sao một người không phải là nhân viên trong công ty lại có thể xông vào công trường được hả? Chẳng lẽ nhân viên kiểm tra an ninh của công trường đều chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi sao?” Giọng nói của Cao Dương Thành lạnh như băng, chỉ dạy dỗ thôi cũng đủ khiến cho người ta thấy khiếp sợ. Mà sự uy nghiêm khiếp người này càng làm cho Lý Nam Vũ run rẩy hơn. Anh ta biết quá rõ, lúc này tổng giám đốc Cao chính là con sư tử đực đang phẫn nộ, ai dám mắc lỗi vào giây phút sống còn này thì nhất định… phải chết!! “Vâng!! Tôi sẽ đi làm ngay đây!!” Lý Nam Vũ nhận lời xong vội vàng rời khỏi phòng bệnh. Cao Dương Thành lại nhìn về phía Hoàng Ngân đã được quấn băng nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lùng vô thức dịu xuống. Anh lo lắng mà nhíu chặt chân mày, hỏi Vũ Phong bên cạnh “Tóm lại là tình hình của cô ấy thế nào?” “Vẫn tính là tốt, tạm thời không xuất hiện bất kỳ biến chứng nào.” Vũ Phong lấy ống nghe bệnh từ trên tai xuống, hai tay đút vào trong túi áo khoác trắng và an ủi Cao Dương Thành “Lúc trước cậu cũng đã gặp qua không ít tình huống này rồi, cho nên đừng quá lo lắng. Vết thương không nghiêm trọng nên sẽ hồi phục tốt thôi.” Ánh mắt Cao Dương Thành vẫn không rời khỏi gò má không còn chút sắc máu nào của Hoàng Ngân, ánh mắt tối lại và hỏi Vũ Phong “Đến bao giờ cô ấy mới có thể tỉnh lại?” “Hai giờ nữa, sau khi hết thuốc tê tỉnh lại là tốt rồi.” “Ừ...” Cao Dương Thành khẽ đáp một tiếng và gật đầu. Hàng lông mày kiếm tuyệt đẹp của anh vẫn nhíu chặt mà không hề giãn ra. Hai giờ sau, Hoàng Ngân bị Cao Dương Thành gọi cho tỉnh lại. Bởi vì dùng thuốc tê nên cô ngủ rất sâu. Anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, không thể làm gì khác hơn là ép cô từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Khi Hoàng Ngân tỉnh lại, hai mắt vẫn chưa thể mở quá to. Trước mắt cô chỉ thấy có một bóng đen mơ hồ. Cô nghe Cao Dương Thành vẫn luôn gọi mình mới có thể xác nhận được người bên giường là anh. “Cô thấy thế nào?” Giọng Cao Dương Thành trầm xuống và lo lắng hỏi thăm cô. Giọng nói quen thuộc này làm cho trái tim Hoàng Ngân đau nhói... Dường như cô lại gặp được người đàn ông mặc áo khoác màu trắng kia. Hai tay anh đút trong túi áo và hơi cúi người, nghiêm khắc lại thận trọng hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô. Tay anh còn cầm đèn pin y tế và nghiêm túc kiểm tra con ngươi của cô... “Hoàng Ngân?” Thấy cô mãi không đáp lời, Cao Dương Thành nhíu mày và lại gọi thêm một tiếng nữa. Lúc này Hoàng Ngân mới thoát khỏi những suy nghĩ bay xa của mình, bóng dáng mặc áo khoác màu trắng đã biến mất, xuất hiện ở trước mắt cô chính là anh trong bộ một đồ vest sẫm màu. Dáng anh cao ráo với khí chất nổi bật và cao quý giống như một hoàng tử làm người ta vô thức lại si mê. Thật ra anh như vậy thậm chí càng xuất chúng hơn là mặc áo khoác màu trắng, nhưng Hoàng Ngân giống như trúng tà, cứ mãi điên cuồng si mê chiếc áo khoác trắng của anh. Bởi vì... Đó mới là giấc mơ của anh, là cuộc đời của anh!! Mà anh rốt cuộc là vì cái gì lại kiên quyết buông tha giấc mơ của mình... Là vì cô sao? Anh muốn có đôi cánh để có thể bảo vệ cô nên mới lựa chọn từ bỏ giấc mơ của mình mà bước vào giới kinh doanh xa hoa choáng ngợp và giả tạo này sao? “Đỗ Hoàng Ngân, nói đi!!” Cao Dương Thành thấy Hoàng Ngân chậm chạp không nói, chỉ ngây ra nhìn mình thì thật sự hoảng hốt. Anh lật mí mắt của cô lên và kiểm tra cẩn thận, lại khẽ sờ lên trán của cô. Thật may là cô không bị sốt. “Đỗ Hoàng Ngân, cô nghe được tiếng tôi nói không?” Anh ghé sát vào bên tai của cô và hỏi. Sau đó, anh cầm bàn tay nhỏ của cô và nắm chặt “Nào, cô nắm chặt tay tôi đi!!” Hoàng Ngân thích dáng vẻ anh như vậy... Khóe miệng cô cong lên và khẽ cười “Tôi có thể nghe được.” Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng, còn cười nữa. Lúc này, Cao Dương Thành dường như mới trút được gánh nặng, trái tim căng thẳng cũng lập tức thả lỏng ra. Mặt anh rời khỏi bên tai của cô và nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của cô, anh nhíu mày nói với vẻ tức giận “Cô cười cái gì?” Cô đã nằm trên giường bệnh thế này mà còn cười được nữa! “Tôi không biết.” Hoàng Ngân lắc đầu “Nhìn anh chẩn đoán bệnh cho tôi như bác sĩ, chẳng biết tại sao tâm trạng tôi lại thấy tốt hơn.” Hoàng Ngân nói thật. Trong lòng Cao Dương Thành thoáng xúc động, ánh mắt lấp lánh, cổ họng cũng chợt cảm thấy khô khốc. Anh tự động quên đi ẩn ý trong lời nói của cô mà chỉ bảo “Tôi thật sự nghi ngờ, không biết trước đây khi cô thích tôi rốt cuộc là thích cái áo khoác trắng hay là con người tôi nữa!” “Người.” Hoàng Ngân đáp lại rất đơn giản mà hoàn toàn không do dự. Nhưng thật ra cô rất muốn nói là không phải trước đây thích, mà là... từ trước đến bây giờ đều thích! Cao Dương Thành rõ ràng không ngờ được cô lại thật sự trả lời mình nên hơi sửng sốt, tròng mắt co lại rất nhanh, sau đó anh cứng rắn chuyển đề tài “Tại sao cô lại xuất hiện ở trên công trường của công ty chúng tôi?” Đôi mắt anh sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngân, thật sự rất áp lực. Hoàng Ngân bĩu môi nhưng không dám nhìn anh “Không phải anh đã điều tra rồi sao?” Hoàng Ngân nhìn vẻ mặt anh là biết được, thật ra anh đã sớm tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng! Bỗng nhiên, cô dường như nhớ ra điều gì “Anh không làm khó Tiểu Bát chứ?” Cao Dương Thành hừ lạnh “Cô cảm thấy thế nào?” Hoàng Ngân sốt ruột, không ngờ còn muốn ngồi dậy trách “Tổng giám đốc Cao, anh đừng làm khó cô ấy. Chuyện này là do tôi nghĩ ra, nếu anh có gì không thoải mái thì cứ trực tiếp tìm tôi đi! Chuyện này thật sự không liên quan đến cô ấy...” “Đỗ Hoàng Ngân, cô nằm xuống cho tôi!!!” Cao Dương Thành nhất thời tức giận nhìn Hoàng Ngân và quát một tiếng, nắm lấy cơ thể nhỏ bé đang muốn đứng lên của cô rồi ấn xuống giường. Mặc dù giọng điệu anh kém nhưng lực tay lại vừa phải, không hề làm Hoàng Ngân bị đau. Hoàng Ngân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng “Tổng giám đốc Cao, đầu tôi choáng váng quá, anh đừng kích thích tôi nữa được không? Anh hãy bỏ qua cho cô ấy đi...” Cô không thể làm gì khác hơn là dùng khổ nhục kế. Hoàng Ngân thấy Cao Dương Thành không lên tiếng lại sốt ruột nói “Ôi, tôi sốt ruột đến mức máu đều xông lên đầu rồi, choáng váng... Choáng váng quá... Tổng giám đốc Cao, xem như là tôi van xin ngài đi...” Hoàng Ngân không muốn đồng nghiệp bị liên lụy vì mình. Vẻ mặt Cao Dương Thành nghiêm trọng, nghiến răng nói “Cô còn nói nữa thì tôi chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của cô ấy!” Hoàng Ngân vui mừng nói “Vậy tôi xem như anh đã đồng ý rồi đấy! Người nào đổi ý thì chính là con chó con!” “Im lặng! Cô còn làm ầm ĩ nữa thì đầu sẽ càng choáng váng hơn đấy!” Cao Dương Thành trừng mắt nhìn cô. Hoàng Ngân vội vàng ngậm miệng. Cao Dương Thành có chút vui mừng.
Dưới đây là các thông tin và kiến thức về chủ đề truyện làm vợ bác sĩ đỗ hoàng ngân hay nhất do chính tay đội ngũ laodongdongnai chúng tôi biên soạn và tổng hợp1. Làm Vợ Bác Sĩ – Truyen Audio Tác giả Ngày đăng 11/10/2019 0834 PM Đánh giá 3 ⭐ 93940 đánh giá Tóm tắt Đọc và nghe Audio bộ truyện Sủng Làm Vợ Bác Sĩ của tác giả Lạt Tiêu trên Zing Audio… – doc truyen lam vo bac si truyen audio truyen cv Khớp với kết quả tìm kiếm Đọc truyện Làm Vợ Bác Sĩ của tác giả Lạt Tiêu, đã full hoàn thành. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. … Đỗ Hoàng Ngân” Buông ra! Đừng…”…. read more 2. Làm Vợ Bác Sĩ – Truyện full đọc miễn phí Tác giả Ngày đăng 09/10/2019 0425 PM Đánh giá 5 ⭐ 75083 đánh giá Tóm tắt Đọc truyện Làm Vợ Bác Sĩ Full miễn phí online – Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, Sủng, HE. Khớp với kết quả tìm kiếm Danh sách chương 1 Sống hay là hết 2 Nhà có em bé đáng yêu 3 Người phụ nữ điên 4 Gặp lại người ũ 5 Cuối cùng vẫn gặp được rồi 6 Hi vọng 7 Chị muốn ……. read more3. Chương 69 Làm Vợ Bác Sĩ Tác giả Ngày đăng 10/02/2021 0750 PM Đánh giá 5 ⭐ 55934 đánh giá Tóm tắt Bạn đang đọc Chương 69 của truyện Làm Vợ Bác Sĩ. Theo dõi TruyenCV để không bỏ lỡ chương truyện mới nhất được cập nhật liên tục hằng ngày. Khớp với kết quả tìm kiếm “Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây?” Giọng nói bà ta lạnh nhạt như vọng ra từ hầm băng, không hề có một chút ấm áp nào….. read more
Mãi đến khi nhìn thấy nhân viên bán hàng viết tên Đỗ Hoàng Ngân, Cao Dương Thành mới đưa chiếc thẻ trong tay ra “Tôi sẽ không mang hai mươi thùng hàng này đi, anh bảo cô ấy nghĩ cách chuyển đến cho tôi.”“Dạ, phiền anh cho tôi xin địa chỉ.”“Không cần.” Cao Dương Thành từ chối “Anh nói với cô ấy là tôi họ Cao. Cô ấy sẽ biết nên gửi đến chỗ nào.”Cao Dương Thành nói xong liền đi, đầu cũng không ngoảnh lại lấy một vừa mới rời khỏi thì Hoàng Ngân cũng chật vật quay cô về đến nói thì thấy mọi người đang tháo bạt xuống, hoàng Ngân có chút nóng nảy;“ôi chao mọi người đang làm gì vậy? Sao hôm nay lại bày rạp nữa? Bây giờ mới là lúc đông nhất mà!”“Có ý gì?” Hoàng Ngân vẫn không hiểu lắm.“Tự cô xem đi” Nhân viên bán hàng đưa hoá đơn cho côHoàng Ngân nhìn những con số trên đơn hàng mà có phần không dám tin “Mua hết hai mươi thùng? Ai vậy? Lợi hại như vậy sao, anh ta có thể dùng hết sao? Dù sao chỗ đó cũng có đến 12000 chiếc đó!!” Trời ạ! Cho dù một năm 365 ngày, đêm nào anh ta cũng dùng thì chỗ đó cũng đủ dùng trong 32 năm!! Người đàn ông này cũng quá lợi hại rồi!! “Tôi không biết anh ta có lợi hại hay không, nhưng người ta còn nhấn mạnh phải ghi tên cô trên hóa đơn, giảm cho anh ta 12% mà đối phương cũng không cần! Đỗ Hoàng Ngân, tôi nghĩ, lúc anh ta mua hơn mười nghìn chiếc bao cao su này thì chắc cũng đang nghĩ làm thế nào để dùng hết chỗ đó với cô đấy! Nói anh ta không thích cô thì có ma mới tin!” “Ơ, sao anh lại nói như vậy! Cái gì gọi là nghĩ cách dùng hết chỗ đó với tôi? Tôi còn không biết tên của người ta, thì sao có thể giao nhiệm vụ nặng nề này cho tôi chứ!” “Anh ta nói anh ta họ Cao, còn bảo cô chuyển hai mươi thùng hàng này đến cho anh ta!” “Họ Cao?” Hoàng Ngân không còn gì để nói nữa. Chẳng lẽ là Cao Dương Thành? Cái tên điên đó... Mua nhiều bao cao su như vậy, anh ta có thể dùng hết được sao?! Hoàng Ngân khẽ cắn môi, trong lòng có phần đè nén. Khi cô nghĩ đến những lời đồng nghiệp vừa nói thì không nhịn được mà đỏ mặt. Hoàng Ngân kết thúc công việc, ôm bộ trang phục Logger Vick’ của mình đi lên tàu điện ngầm về nhà. Nửa tiếng sau, cô ra khỏi tàu điện ngầm, đi về phía con hẻm nhỏ ở trước cửa nhà. Lúc này, trong đầu Hoàng Ngân loạn như ma, toàn bộ suy nghĩ của cô vẫn còn đang nghĩ về lúc ở trong nhà vệ sinh, có vẻ còn chưa hoàn hồn. Đôi môi đỏ mọng của cô sưng to, nhẹ nhàng mím môi cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn, có thể đoán được nụ hôn của người kia thô bạo đến nhường nào. Còn trên cổ... Hoàng Ngân vẫn không nhịn được mà đưa tay sờ lên cổ, nơi đó có những dấu hôn màu đỏ tím, giống như bông hoa anh túc kiều diễm, bởi vì làn da trắng nõn nên những dấu vết đó càng thêm chói mắt. Cô cúi đầu thở dài, ép buộc bản thân mình phải loại bỏ những suy nghĩ không nên có, điều chỉnh lại cảm xúc rồi tiếp tục đi về nhà. Khi Hoàng Ngân đi đến cuối ngõ thì bỗng nhiên dừng lại. “Cô Khuất?” Hoàng Ngân ngạc nhiên nhìn Khuất Mỹ Hoa đang đứng ở trước mặt mình. Phía dưới ngọn đèn đường tù mù, cô ta mặc một chiếc váy liền màu đen, đứng trong bóng đêm, cảm giác có phần lạnh lẽo và đáng sợ. Khuôn mặt vẫn luôn mang theo nụ cười dịu dàng của cô ta nay lại lạnh lẽo đến mức không ai dám lại gần. Sau khi nhìn thấy Hoàng Ngân, cô ta bước ra, tiếng giày cao gót cũng từ từ đến gần. Đây là lần đầu tiên Hoàng Ngân nhìn thấy một Khuất Mỹ Hoa như vậy, nói thật, lúc mới thấy đối phương, cô còn bị sự lạnh lùng của cô ta dọa sợ, nhưng Hoàng Ngân cũng nhanh chóng làm cho bản thân bình tĩnh lại. “Cô Khuất, cô đến tìm tôi sao?” Hoàng Ngân hỏi cô ta. Khuất Mỹ Hoa lạnh lùng nhếch khóe miệng, sau đó giơ tay lên, bốp...” một cái, âm thanh vô cùng trong trẻo, cô ta không chút do dự mà tát mạnh lên má trái của Hoàng Ngân. Lập tức, làn da trắng nõn nhanh chóng hiện lên năm dấu tay đỏ rực, một bên má cũng bắt đầu sưng lên. Sự cố bất ngờ này làm cho Hoàng Ngân ngơ người, cô che mặt, nhìn người phụ nữ lạnh lùng trước mặt mà có phần không dám tin. Sau khi tát xong một cái thì Khuất Mỹ Hoa lại một lần nữa giơ tay định tát Hoàng Ngân. Khi bàn tay của cô ta chuẩn bị lại gần Hoàng Ngân thì đã bị cô giơ tay lên giữ lại ở trên cao, Hoàng Ngân lạnh lùng nhìn cô ta, không hề có chút sợ hãi “Khuất Mỹ Hoa, nếu cô muốn trút giận thì cũng phải chọn cho đúng đối tượng chứ? Đỗ Hoàng Ngân tôi cũng không phải là người dễ bắt nạt!” Cô vừa nói xong liền buông tay Khuất Mỹ Hoa xuống, sau đó giơ tay đẩy cô ta ra xa. Khuất Mỹ Hoa đứng ở phía đối diện, cả người như chìm vào trong bóng đêm, cười lạnh hỏi Hoàng Ngân “Đỗ Hoàng Ngân, cảm giác khi làm tình nhân thế nào? Có phải là rất thoải mái, rất kích thích không?” Những lời này của Khuất Mỹ Hoa làm cho trái tim của Hoàng Ngân đập nhanh hơn, cả người cứng đờ, còn khuôn mặt thì tái nhợt đi. “Xem ra cô đã ngồi đến nghiện ở cái vị trí tình nhân đáng xấu hổ kia rồi!” Cô ta vừa nói vừa bước lại gần, còn giơ tay nâng cằm Hoàng Ngân lên, cũng vì thế mà nhìn thấy được hết những dấu hôn chói mắt ở trên cổ cô. Hoàng Ngân nhíu mày, bực dọc tránh khỏi tay cô ta, nhưng khi đối mặt với lời chất vấn của đối phương thì cô lại không nói nên lời. Trái tim như bị ai đó bóp chặt, khiến cho cô có cảm giác bản thân không thể hô hấp. Hoàng Ngân lướt qua Khuất Mỹ Hoa rồi đi thẳng về nhà. “Đỗ Hoàng Ngân, nghe nói em gái của cô cũng rất thích ông xã của tôi phải không?” Khi Khuất Mỹ Hoa nói ra hai chữ ông xã’ thì vô cùng đắc ý, nhưng khi nhắc đến em gái cô thì giọng nói lại lạnh lẽo đến mức làm người khác sợ hãi. Hoàng Ngân đứng lại, cô nắm chặt lấy quai túi, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh lại, sau đó cô mới xoay người lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt u ám của người phụ nữ kia “Khuất Mỹ Hoa, nếu cô dám động vào em gái tôi, thì tôi nhất định... sẽ không tha cho cô!!” Khuất Mỹ Hoa cười lạnh “Cô yên tâm, người phụ nữ kia, tôi khinh không thèm động đến cô ta!” Cô ta chỉ cần đợi hai chị em bọn họ trai cò đánh nhau, còn cô ta sẽ chính là ngư ông, chỉ cần ngồi chờ thu lợi! Hoàng Ngân mấp máy môi, trong lòng cô có chút khó chịu “Tôi không muốn làm người thứ ba chen vào giữa cô và Cao Dương Thành.” Nhưng... mới lúc nãy cô còn hôn người đàn ông kia! Đó là sự thật, một sự thật làm cho cô không thể cãi lại!! “Không muốn?” Khuất Mỹ Hoa cười nhạt “Nếu như không muốn, thế thì đồ hèn hạ quấy quýt với anh ấy ở trong nhà vệ sinh tối hôm nay là ai? Nhắc đến cũng thấy tình cờ, ông trời cố ý làm cho tôi rớt một bên hoa tai, tôi quay lại tìm, thế mà lại thấy hai người lần lượt bước ra từ trong nhà vệ sinh.” Khuất Mỹ Hoa nói đến đây thì dừng lại, cô ta hít thở sâu, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, sau đó mỉm cười, giống như lại trở về với dáng vẻ dịu dàng ấm áp trước đây “Không sao cả, Đỗ Hoàng Ngân, cô hãy nhớ cho kỹ những chuyện mà hôm nay cô làm với tôi, một ngày nào đó... cô sẽ phải trả giá đắt cho những chuyện này!” Nếu như không đến lúc bất đắc dĩ thì Khuất Mỹ Hoa sẽ không nói cho Ôn Thuần Như biết về sự tồn tại của Đỗ Hoàng Ngân! Bởi vì, cô ta là người biết rõ nhất, cô ta có thể kết hôn với Cao Dương Thành đều là nhờ một tay Ôn Thuần Như thúc đẩy, mà thủ đoạn của Ôn Thuần Như lại quá ác, quá tàn nhẫn, cũng quá trực tiếp, nếu làm tổn thương người phụ nữ này, chạm đến ranh giới cuối cùng của Cao Dương Thành thì chỉ sợ anh sẽ sống mái với Ôn Thuần Như, còn cuộc hôn nhân của cô ta và anh sẽ hoàn toàn thất bại, cho nên, nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì cô ta không dám mạo hiểm như vậy! Người phụ nữ như thế này, nên từ từ đùa chết cô mới được!! ............ Hai ngày sau, phòng làm việc ngoại khoa thần kinh... Cánh cửa thủy tinh bị đẩy ra, một bác sĩ nhìn vào trong phòng gọi “Bác sĩ Cao, anh có bưu phẩm chuyển phát nhanh, mau xuống tầng một để ký nhận.” Cao Dương Thành đặt hồ sơ bệnh án trong tay xuống, có hơi nghi ngờ “Chuyển phát nhanh của tôi?” “Đúng vậy, anh nhanh xuống xem đi!!” “Được, cảm ơn.” Cao Dương Thành đứng dậy, cho hai tay vào trong túi rồi đi xuống tầng một. Nhưng khi anh đi xuống đại sảnh ở tầng một thì thấy có rất nhiều y tá và bác sĩ đang đứng quanh quầy lễ tân, ồn ào thảo luận. “Ôi chao, có phải là bác sĩ Cao quá lợi hại rồi không.” “Wow, chỗ đó của bác sĩ Cao nhất định rất trâu bò, tôi muốn nhìn một cái, sờ một chút quá...” “Mọi người nói xem, có khi nào bác sĩ Cao là người một đêm N lần không? Mua nhiều như vậy, trời ơi, không phải một đêm năm lần luôn chứ?” Cao Dương Thành đứng từ xa cũng nghe thấy mấy cô y tá đang bàn về điều gì, nói chung, không biết khi họ nói ra những lời này sẽ cảm thấy như thế nào, còn người nghe như anh chỉ cảm thấy rất xấu hổ mà thôi. “Nói chuyện gì vậy? Mọi người rảnh như vậy, hôm nay không phải trực ban sao?” Cao Dương Thành phất tay, bình tĩnh, thong thả đi về phía họ. “A... Chào bác sĩ Cao.” Mấy cô gái vừa nhìn thấy đương sự đến thì lập tức đỏ mặt. Cao Dương Thành mỉm cười, nhìn về phía nhân viên lễ tân, hỏi “Trần, nghe nói tôi có chuyển phát nhanh?” “À... đúng thế.” Khuôn mặt của Trần hiện lên vẻ xấu hổ, thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát Cao Dương Thành, sau đó chỉ vào thùng hàng ở trước quầy lễ tân “Bác sĩ Cao, là... cái này.” Cao Dương Thành nhìn theo tầm mắt của cô ấy, sau đó lông mày anh liên tục giật giật. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là dòng chữ “Bao cao su Dishban” ở phía cuối còn có một dòng chữ lớn ghi “Kính gửi Cao Dương Thành”, đặc biệt ba chữ Cao Dương Thành’ còn được viết rất to, giống như là sợ mọi người không biết đây là đồ của anh vậy. Cao Dương Thành khẽ vuốt vuốt chân mày, anh cảm thấy có hơi đau đầu. Không có gì phải nghi ngờ cả, đây chính là sự trả thù của Đỗ Hoàng Ngân dành cho hành vi tồi tệ của anh tối hôm qua! Nhưng mà cách này cũng không khỏi... quá hại người rồi!! “Bác sĩ Cao, hay là anh đi nhờ mấy người đồng nghiệp đến để giúp đi, chứ tôi thấy mình anh không bê được nhiều như vậy đâu?” Trần, nhân viên lễ tân tốt bụng nhắc nhở anh. Cao Dương Thành miễn cưỡng gượng cười “Tôi sẽ tự nghĩ cách, không cần phải làm phiền người khác đâu.” “Bác sĩ Cao, để tôi giúp anh.” Những cô y tá trẻ ở xung quanh bắt đầu nhao nhao đăng ký, nói xong lập tức ôm thùng bao cao su chạy đến gần anh, xấu hổ nói “Bác sĩ Cao, đi thôi.” “Tôi cũng giúp, tôi cũng giúp!” “...” Sau đó, tình hình trở thành như thế này... Có một hàng dài các y tá trẻ ôm thùng bao cao su đi theo sau bác sĩ Cao, vẻ mặt của mỗi cô y tá ở đây đều vô cùng thẹn thùng, còn bác sĩ Cao anh có giống một tên bác sĩ cầm thú, đang đợi để lên giường với họ không? Hình ảnh này quả thật có gì đó sai sai. Anh âm thầm hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười khiêm tốn với những cô y tá nhiệt tình này, giả vờ bình tĩnh nói “Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình giúp đỡ, nhưng mà mọi người đều đặt xuống hết đi, mình tôi làm là được!” Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Phong, nhỏ giọng nói “Nhanh lên, gọi cả Thái Linh cùng xuống đây.” Sau khi Vũ Phong và Thái Linh xuống đến nơi, nhìn thấy tình huống ở đó thì suýt nữa không nhịn được cười. “Nào, các người đẹp, mọi người bỏ bao cao su xuống đi, chuyện này để cánh đàn ông chúng tôi tự mình làm!” Vũ Phong mỉm cười nhận lấy thùng bao cao su trong tay các y tá. Mọi người căng da đầu, ôm mấy thùng bao cao su đi trong bệnh viện, làm cho mọi người đều ngoái đầu lại nhìn. Vừa vào đến thang máy là Vũ Phong lập tức ôm bụng cười “Lão nhị, cậu lợi hại vậy, xem ra gọi cậu là lão nhị’ đúng là không sai mà!” Vũ Phong vừa nói vừa không quên dùng ánh mắt mập mờ nhìn về phía cậu nhỏ’ của Cao Dương Thành. Khuôn mặt của Cao Dương Thành đen như Bao Công vậy, anh cười lạnh, sau đó không không để ý đến lời nói của đối phương.
Trong lòng Cao Dương Thành chưa bao giờ thấy trầm trọng như bây giờ. Trước đó, anh không phải chưa từng nghĩ tới sự đáng sợ của virus HIV, nhưng một khi thứ này dính phải mình, nói thật, cảm giác khủng hoảng này... tựa như vi khuẩn điên cuồng ăn mòn tất cả lòng can đảm và trấn định của anh. Anh biết lí do mà chủ nhiệm cho anh nghỉ, việc này đồng nghĩa với việc cách ly anh khỏi tất cả nhân viên và bệnh nhân, quyết định như vậy thực ra cũng không có gì đáng trách. "Chủ nhiệm, tôi nghe theo sự sắp xếp của mọi người." Giọng anh nói, còn có chút mất tiếng. "Được." Chủ nhiệm gật đầu, vỗ vai anh, "Dương Thành à, chúng tôi quyết định như vậy cũng vì suy nghĩ lấy đại cuộc làm trọng, hy vọng cậu đừng để ý." "Đương nhiên. Chủ nhiệm, nếu như không có việc gì, tôi đi làm việc trước." "Ừ, đi đi." Chủ nhiệm gật đầu, ý bảo anh rời đi. ............ Cuối tuần, Hoàng Ngân ở trong bệnh viện cùng Dương Dương. Lúc đến phòng chứa nước sôi lấy nước, đi qua khu vực y tá, liền nghe thấy Mỹ và mấy y tá nữa đang bà tám. "Mọi người biết không, bác sĩ Cao đã xảy ra chuyện rồi." "Xảy ra chuyện gì? Làm sao? Làm sao?" Vừa nghe thấy Mỹ nói như vậy, tất cả các y tá đều châu đầu vào, ngay cả Hoàng Ngân cũng không nhịn được dừng bước, lỗ tai dựng lên theo bản năng. "Chẳng qua là vì cuộc phẫu thuật cho bệnh nhân HIV kia gây ra ư, nghe nói trên bàn phẫu thuật anh ấy bị kim chọc vào tay, kết quả bị chủ nhiệm khoa yêu cầu anh ấy nghỉ một thời gian, nói là muốn chờ kết quả xét nghiệm của anh ấy có rồi, mới tiếp tục sắp xếp công việc cho anh ấy ra sao đó!" "Trời ạ..." Mấy y tá kêu than thành tiếng, "Bác sĩ Cao chẳng lẽ thực sự bị nhiễm virus HIV rồi sao? Chuyện này thật sự không giỡn được đâu." "Hừ! Lãnh đạo bệnh viện cũng quá nhẫn tâm rồi, nếu như bác sĩ Cao thật sự bị nhiễm virus HIV thì sao? Bọn họ định làm như thế nào? Lẽ nào trực tiếp cách chức bác sĩ Cao? Cũng đừng quên, người ta là vì bệnh nhân trong bệnh viện mới như vậy chứ!" "Haiz, chúng ta có cần tìm thời gian đi thăm anh ấy một lát không?" Có y tá bắt đầu đề nghị. "Thăm thế nào? Chúng ta đâu biết nhà anh ấy, hơn nữa, chúng ta đường đột như vậy chạy tới nhà người ta, ngại biết bao nhiêu, người ta còn chẳng quen biết chúng ta." Các y tá vẫn tiếp tục trò chuyện rúc rích, Hoàng Ngân đã hoàn toàn không nghe lọt tai nữa rồi. Cô luống cuống lấy nước, quay người vào phòng bệnh, Đỗ Hướng Dương còn đang ngủ trưa, Hoàng Ngân vội vội vàng vàng cầm túi xách, bèn ra khỏi phòng bệnh đi tới chỗ mấy y tá. "Mỹ, phiền em buổi chiều giúp chị chăm sóc cho Dương Dương nhé, chị có chút việc gấp, phải ra ngoài một chuyến." "Được, chị Hoàng Ngân, chị cứ yên tâm đi làm việc đi." "Cảm ơn." Hoàng Ngân vội vàng bước vào thang máy. Đứng dưới nhà Cao Dương Thành, Hoàng Ngân do dự rất lâu cũng không biết có nên ấn chuông không. Cô đi qua đi lại trong hành lang, lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám tùy tiện hành động, phải biết rằng mấy ngày trước cô còn cao giọng nói với anh, không có chuyện gì, thì đừng gặp mặt riêng nữa, nhưng bây giờ... Hoàng Ngân đập một cái vào đầu mình, "Đỗ Hoàng Ngân, mày không có bản lĩnh kia, thì đừng cậy mạnh vớ vẩn!" Giờ thì hay rồi! Gậy ông đập lưng ông! Lo lắng cho người ta cũng chỉ có thể đứng đây lo lắng suông. "Cô à, đến tìm bác sĩ Cao sao?" Chú bảo vệ hỏi Hoàng Ngân. "Đúng vậy." Hoàng Ngân liếc mắt là nhận ra chú ấy, "Chú ơi, bác sĩ Cao có ở nhà không ạ?" "Có! Vẫn luôn ở nhà, đã rất nhiều ngày rồi không thấy cậu ấy ra khỏi cửa." "Vậy ạ." Hoàng Ngân vừa nghe thấy anh rất nhiều ngày không ra khỏi nhà thì càng thêm gấp gáp, không nghĩ nhiều nữa, bèn nhấn chuông phòng 2003. Nhưng, đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng. Không ai để ý tới. Hoàng Ngân thất bại nện vào vai, "Chú ơi, bác sĩ Cao thực sự ở nhà sao ạ? Trong nhà hình như không có người mà!" "Có đấy! Tôi thấy xe cậu ấy còn đỗ ở bãi đỗ xe, chắc chắn là ở nhà." Hoàng Ngân có chút buồn bực, lẽ nào anh nhìn thấy là mình, nên cố ý không mở cửa? Hoàng Ngân nhấn chuông lần nữa, hơn nữa, rất có ý muốn thi gan với anh, anh không mở cửa, cô liền không ngừng ấn. Hơn mười phút sau, di động trong túi Hoàng Ngân bỗng nhiên vang lên. Cô vừa nhìn thì thấy lại là Cao Dương Thành gọi tới. Hoàng Ngân sửng sốt một lát, cái tay nhấn chuông cửa, cũng ngừng lại. Giây tiếp theo liền vội vàng nhận điện thoại. "Cao Dương Thành, anh ở đâu?" Cô chưa kịp nói gì đã đâm đầu hỏi người ở đầu bên kia điện thoại. Có lẽ vì trong giọng nói của cô tràn đầy cảm giác lo lắng nồng đậm, nên làm cho Cao Dương Thành ở đầu bên kia điện thoại chợt sửng sốt hơn mười giây. "Đỗ Hoàng Ngân, cô còn dám ấn chuông thử xem! Ầm ĩ chết mất!" "..." Mẹ nó! Thế mà anh còn không thấy ngại mà gào lên với cô trong điện thoại, oán giận cô? Tay cô nhấn chuông cửa cũng mệt chết đi được, có biết không?! "Anh mở cửa ra cho tôi, tôi sẽ không nhấn nữa." Trong giọng nói bình tĩnh của Hoàng Ngân lại tựa như còn mang theo chút khẩn cầu. "Vậy cô tiếp tục đi." Cao Dương Thành trầm giọng hơn một chút, nói xong, anh bèn trực tiếp cúp điện thoại. "Alo! Này này!!!" Hoàng Ngân không cam lòng mà hô lên với điện thoại, nhưng trả lời cô chỉ còn là một hồi tiếng máy bận "Tút tút tút -". Hoàng Ngân có chút thất bại, còn có chút không cam lòng, giơ tay lại đi nhấn chuông cửa, lại phát hiện... Anh lại dỡ bỏ pin chuông cửa rồi?! Hoàng Ngân gọi điện thoại lại cho anh, đáp lại cô lại là âm thanh đã tắt máy. "Cao Dương Thành, rốt cuộc anh đang làm cái quái gì hả!!" Hoàng Ngân nóng nảy, cô biết, anh tuyệt đối không phải vì trốn cô mới như vậy, anh vì lo lắng cho sức khỏe của mình, lo lắng anh thật sự bị virus HIV, thì cách xa cô một chút sẽ an toàn hơn một chút. Hoàng Ngân gấp đến mức mắt cũng đỏ lên, nóng nảy mà giậm chân không ngừng, "Đồ xấu xa, không biết người khác sẽ lo lắng hay sao?!" Hoàng Ngân triệt để không liên lạc được với anh, cô dứt khoát thực hiện phương châm không làm thì thôi đã làm thì không ngừng nghỉ, trực tiếp chạy ra bên ngoài, đứng dưới nhà anh hướng lên cửa sổ sát đất tầng hai lớn tiếng gọi anh, "Cao Dương Thành!! Cao Dương Thành - mở cửa!! Anh không mở cửa, thì mở cửa sổ cũng được! Cao Dương Thành -" Hoàng Ngân gân giọng gào lên thất thanh, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, lại vẫn không thấy người ở tầng hai có bất kỳ tiếng đáp lại nào, nhưng các tầng khác, lại liên tiếp có người thò đầu ra nhìn. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, còn Hoàng Ngân cứ thế cố chấp đứng dưới tầng hô, cho dù giọng nói đã khàn đi, cô vẫn không chịu từ bỏ. Rốt cục, có người ở tầng khác không nhịn được, bắt đầu ló đầu ra liên tiếp chỉ trích cô. "Này, ồn ào cái gì thế hả! Cô không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến những cư dân khác sao?" "Xin lỗi, xin lỗi..." Hoàng Ngân khàn giọng không ngừng cúi người xin lỗi, "Nhưng tôi phải gọi, phải hét đến lúc anh ta nghe thấy mới thôi." Cô không thể để anh một thân một mình nhốt mình lại, càng không thể để anh cảm thấy lúc anh bị bệnh rồi thì sẽ cô độc đến mức như cả thế giới chỉ còn lại một mình, cô muốn nói cho anh biết, cho dù dính phải HIV cũng không sao cả, cho dù mọi người trên toàn thế giới không chịu để ý đến anh, cũng không sao cả, có cô ở đây, cô sẽ mãi luôn ở đây! Hơn nữa, cô thực sự không sợ thứ virus này! Không, không phải không sợ, mà duy nhất không sợ virus trên người anh! Cao Dương Thành đứng ở bên cửa sổ, cao ngạo nhìn xuống hình bóng quật cường dưới tầng 1. Đôi mắt đen nhánh như mực, sâu thẳm mà trầm lắng, mà ánh sáng tối tăm nơi đáy mắt càng thêm sâu, nơi đó tựa như còn có ánh sáng sượt qua, để lộ tâm trạng bất an lo lắng của anh. Người phụ nữ này dường như là người cố chấp nhất quật cường nhất trong những người anh quen biết, cũng là người thiếu ánh mắt nhất. Có lúc khi cố chấp rồi sẽ thực sự khiến người ta thấy phiền, cũng khiến người ta... đau lòng! Bóng dáng hò hét lạc giọng lên trên tầng, dường như đâm vào nơi nhạy cảm trong trái tim của anh, nơi đó còn mơ hồ đau đớn. Con ngươi đen nhánh co rút lại, đáy mắt nhiễm vẻ dịu dàng mông lung, anh thấp giọng lẩm bẩm, "Đỗ Hoàng Ngân, cô còn dám ngốc hơn nữa sao?" Nhìn cô gái dưới tầng bắt đầu không ngừng gập người, Cao Dương Thành mới ý thức được có lẽ cô đã bị những cư dân khác chỉ trích rồi. Như vậy chắc cô cũng nên từ bỏ đi nhỉ? Nhưng, anh đã quên, cô là Đỗ Hoàng Ngân! Là Đỗ Hoàng Ngân mà một khi đã xác định điều gì thì sẽ quật cường cố chấp tới cùng, sao có thể từ bỏ như vậy? Đến tận lúc trên tầng trên có một chậu nước lạnh như băng dội qua cửa sổ sát đất của Cao Dương Thành, mạnh mẽ tạt thẳng vào Hoàng Ngân, tiếng hét của cô mới đột nhiên ngừng lại. Cô đứng đó, còn không kịp phản ứng, đã bị tạt cho ướt sũng. Nước lạnh như băng, trút xuống từ trên đỉnh đầu, xối ướt toàn thân cô, lạnh đến mức cả người cô run lên một cái, chật vật như kẻ chết đuối, nhất thời, lại ấm ức đến mức có chút muốn khóc. "Chết tiệt!" Trên tầng, Cao Dương Thành rõ ràng không ngờ lại đột nhiên xảy ra một màn như thế, anh không kịp nghĩ quá nhiều, tiện tay cầm áo khoác bên cạnh, bèn vội vã đi xuống tầng. Hoàng Ngân vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ không chịu di chuyển, nhưng có lẽ do bị tạt nước nên cô trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, chí ít cô đã không lên tiếng gọi anh nữa. Ngày lập đông, lạnh lẽo buốt giá, Hoàng Ngân lạnh tới mức cả người run rẩy, theo bản năng cô ôm lấy mình thật chặt, nhưng dù là như vậy, vẫn không thấy ấm áp hơn được mấy. "Đỗ Hoàng Ngân, cô dám quật cường thêm nữa cho tôi xem nào?" Phút chốc, một tiếng nói lạnh như băng xông thẳng vào tai cô, ngay sau đó, một chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng bao chặt lấy cô, hơi ấm quen thuộc lập tức vấn vít vờn quanh người cô. Hoàng Ngân vui vẻ trong lòng, quay người lại, lập tức đụng phải ánh mắt âm u đen kịt của Cao Dương Thành. Tầm mắt của anh, dừng thẳng trên người cô, đáy mắt dường như còn có ánh lửa tức giận đang bập bùng cháy. Hoàng Ngân nhìn anh, đáy mắt phủ kín sương mù, "Cao Dương Thành..." Cô vừa lên tiếng, đôi mắt đen như mực của Cao Dương Thành càng tối sầm lại. Cổ họng của cô, đã khản hết cả. Anh bước thẳng tới trước, cứ thế tùy ý đưa tay, khều một sợi tóc ướt nhách trên đỉnh đầu cô, sau đó, chỉ nghe thấy anh dùng một giọng nói cực kỳ bình thản nói với Hoàng Ngân, "Nhà tôi lắp toàn bộ kính cách âm." "..." Cho nên, ý của lời này là, vừa rồi cô ở dưới này tốn sức lạc giọng hò hét, thực ra, anh căn bản không nghe thấy câu nào ư?!! Giờ phút này, Hoàng Ngân chỉ cảm thấy muốn chửi thề trong lòng. Cô hối hận đến mức suýt nữa muốn tát cho mình một cái luôn. Rách cả cổ họng còn chưa nói, nhưng ướt hết cả người thì nghiêm trọng lắm! Giờ cô đã lạnh đến mức răng trên răng dưới đánh nhau canh cách rồi. "Vì sao anh không nói sớm?!" Cô lạc giọng oán trách anh. Cao Dương Thành che kín áo khoác lại cho cô, "Đừng nói chuyện, giọng khó nghe như vịt đực vậy." "..." Vì sao, lời nào nói ra từ trong miệng anh, cũng trở nên cực kỳ khó nghe, cực kỳ chói tai như vậy chứ? Cao Dương Thành cuối cùng cũng cho cô vào nhà, lấy một bộ áo choàng tắm sạch sẽ cho Hoàng Ngân thay, lại lấy máy sấy cho cô, sau cùng, chỉnh điều hòa trong phòng lên mức cao nhất, tiện tay quăng điều khiển đi, rồi tự mình ra ban công ngoài trời hút thuốc. Cách cửa kính ban công, Hoàng Ngân chỉ thấy anh nghiêng người dựa vào đó, đầu hơi cúi, một mình cô đơn hút điếu thuốc trong tay. Trong trí nhớ của Hoàng Ngân, dường như đây là lần đầu thấy anh như vậy, cô đơn, bất lực, lại tựa như còn có chút mê mang đến lạnh lòng người... Anh như vậy, làm cho Hoàng Ngân chỉ đứng nhìn từ xa mà đã đau thắt cả lòng.
truyện làm vợ bác sĩ đỗ hoàng ngân